Nếu để biện minh cho lý do bạn không
thể học được tiếng Anh bằng câu nói trên thì hãy thay đổi suy nghĩ của mình sau
khi đọc bài chia sẻ của người bạn dưới đây.
Gởi anh chị trong cộng đồng tiếng Anh Effortless English
Em tên là: Phạm Nguyễn Hạnh Dung
Thật sự là
Dung rất vui khi nhận được email của anh chị. Thời gian qua vì phải hoàn thành
khóa luận tốt nghiệp trên trường nên mình không thể hồi âm sớm cho anh chị được.
Như đề nghị của
anh chị trong mail, Dung xin được viết lại đôi dòng chia sẻ về quá trình học tiếng
Anh của mình. Vì bài viết vội nên sẽ không tránh khỏi nhiều sai sót mong anh chị
và mọi người trong cộng đồng bỏ qua cho Dung nhé!
Dung sống ở TP HCM từ nhỏ, và đáng lẽ
Dung phải có nhiều cơ hội tiếp xúc sớm với tiếng Anh. Nhưng Dung đã không có điều
kiện tham dự bất kỳ lớp tiếng Anh nào trước khi bước vào năm học Anh văn đầu
tiên, năm lớp 6.
Dung không thể
quên kỷ niệm những ngày đầu tiên được tiếp xúc với tiếng Anh, hôm đó là
ngày học tiếng Anh thứ hai của mình, Dung đã bị gọi lên trả từ vựng. Dung
lóng ngóng và không thuộc được chữ nào trong khi những bạn khác lần lượt viết
ra những từ mà cô yêu cầu. Cô giáo đã mắng Dung rất nhiều vì không học bài, những
ánh mắt của bạn cùng lớp nhìn vào Dung lúc đó làm Dung nhớ mãi. Khi về chỗ, bạn
nam ngồi phía sau đã nói rằng: “Con này dốt lắm, có nhiêu đó mà cũng không
thuộc”.
Lúc đó Dung
đã rất buồn và đặt một câu hỏi lớn cho chính mình: "Tại sao mỗi cái học tiếng Anh mà rắc rối quá vậy?? Mình ghét nó”.
Cấp 2 là quãng thời gian Dung chật vật
với tiếng Anh ghê gớm. Mình
luôn dẫn đầu lớp về thành tích tất cả môn học nhưng luôn bị khống chế bởi môn
Anh văn. Đã có lúc Dung thật sự thấy bế tắc về điểm yếu đó của mình, Dung muốn
vượt qua khỏi nó. Đó là một lần duy nhất của thời cấp 2, Dung xung phong đứng dậy
để dịch một bài hội thoại sau khi đã chuẩn bị sẵn ở nhà, nhưng Dung đã dịch sai
ngay từ câu đầu tiên.
Dung muốn cố
gắng sửa lại nhưng cô giáo đã không cho Dung được quyền đó và kêu một bạn khác
đứng dậy dịch thay. Dung cảm thấy thất vọng và cảm nhận một sự thất bại của
chính bản thân. Từ đó, Dung nhận ra mình không biết cái gì về Anh văn cả và
mình cũng quyết định luôn "tôi không cần biết thêm gì về nó".
Lên cấp 3, Dung chọn cho mình khối A để
theo đuổi cũng vì lý do Dung rất dở tiếng Anh. Thế là những ngày tháng cấp 2 và cấp 3 của Dung
trôi qua với những kiến thức mập mờ về Anh văn. Những con điểm đủ mức trung
bình của Dung về môn tiếng Anh đều là do sự hỗ trợ của bạn bè. Và thật lòng
Dung không muốn thừa nhận một sự thật rằng những con điểm ấy hoàn toàn không phải
là kiến thức của Dung.
Mặc dù thi khối
A là khối chính, nhưng Dung vẫn chọn thi thêm khối D dù chẳng học một chữ Anh
văn. Ngày thi môn tiếng Anh Dung "đánh
lụi" từ trên xuống dưới, kết quả cuối cùng Dung đậu cả 2 trường
Khoa học Tự nhiên và Khoa học Xã hội & Nhân văn. Dung đã chọn Nhân văn như
một số mệnh của mình, chuyên ngành của Dung ở Nhân văn là tiếng Trung, vì thế
Dung lại càng ngày càng không có cơ hội để gặp "người bạn khó chịu" tiếng
Anh của mình. Và dường như Dung cũng quên luôn những ám ảnh đầu đời của mình về
môn học đáng sợ đó. Có lúc Dung đã nghĩ Dung sẽ vẫn thành công mà không cần tiếng
Anh, vì một lý do mà Dung luôn tự bào chữa cho mình: "Tôi
có thể học được mọi thứ, trừ tiếng Anh."
Đến năm thứ ba, Dung biết
được thông tin điều kiện xét tốt nghiệp của trường là phải có bằng B tiếng Anh. Dung thật sự hoang mang vì
không biết làm cách nào để một đứa "mù Anh văn" như Dung lại có thể lấy
được cái bằng đó để ra trường. Dung mơ hồ nghĩ đến một viễn cảnh là chắc hẳn phải
nợ bằng vài năm vì không có nổi chứng chỉ B Anh văn. Nhìn những anh chị khóa
trên trong trường đi làm rồi nhưng vẫn tối tối tranh thủ đi đến các trung tâm
ngoại ngữ với mục đích lấy được bằng B để hoàn tất điều kiện lấy bằng tốt nghiệp,
trong Dung lại xuất hiện một nỗi sợ vô hình.
Sau những
ngày suy nghĩ cuối cùng Dung quyết định đi học tiếng Anh.
Đây là một
quyết định nói chính xác là do tình thế ép buộc chứ không phải do Dung tự nguyện.
Dung muốn theo chứng chỉ TOEIC nhưng đầu vào trình độ của Dung quá tệ không vào
nổi lớp TOEIC 1 mà rớt xuống lớp sơ cấp. Ngày khai giảng khóa học, Dung đứng
suy nghĩ và đánh liều vào lớp TOEIC 1. Những ngày đầu, Dung rất khó khăn để học
cùng với những bạn sinh viên của những trường khác. Các bạn hầu như đều có
trình độ trên Dung.
Dung ngồi bàn
gần cuối và những trang sách lúc nào cũng đầy những từ vựng được gạch dưới với
lý do vốn từ vựng của Dung quá ít. Có những lúc thầy giảng nhưng Dung không hiểu
thầy nói gì. Dung khó khăn trong vấn đề nghe những đoạn hội thoại dù rất ngắn
và đơn giản. Nhìn xung quanh, Dung nhận thấy sự yếu kém về mặt ngoại ngữ của
mình so với sinh viên các trường đại học khác là quá lớn. Nỗi ám ảnh ngày xưa
ùa về kèm theo đó là một tâm lý lo lắng khi so sánh mình với những học viên
trong lớp.
Và Dung đã làm một việc mà mình chưa
từng nghĩ đến, lao vào học tiếng anh. Những ngày đầu khi tiếp xúc với tiếng Anh ở nhà
Dung cảm thấy không một chút hứng thú. Dung chỉ học được 5 phút là mệt mỏi và
đóng lại ngay vì không thể vào đầu nổi. Cái cảm giác như đi trong bóng tối vậy,
tự học 1 mình rồi lo lắng, sợ hãi, không biết mình học vậy đúng hay sai… Lúc đó
thật sự Dung muốn BỎ CUỘC.
Nhưng lúc đó
một suy nghĩ đã đến với mình: "Mình có một nỗi sợ, đó là Anh văn. Mình
không thể cứ mãi trốn tránh nỗi sợ của mình mãi được, và cách duy nhất để từ bỏ
sự sợ hãi đó là phải đối mặt với nó".Thế là mỗi ngày Dung quyết
tâm dành nhiều thời gian hơn.
Biết được nếu
tiếp tục cách học thụ động trên lớp với thầy giáo Dung sẽ không bao giờ bắt kịp.
Dung lân la hỏi bạn bè về phương pháp học. Hỏi và được chia sẻ rất nhiều nhưng
Dung vẫn cảm thấy điều gì đó chưa thật sự….(rất khó nói)…Dung lại tìm thêm
thông tin trên mạng, "PHƯƠNG
PHÁP HỌC TIẾNG ANH HIỆU QUẢ" - cụm từ đầu tiên mà Dung nghĩ trong
đầu.
Như một sự
tình cờ, Dung đọc được bài chia sẻ của 1 người về 1 phương pháp học tiếng Anh
theo cách "tự nhiên", "học
như 1 đứa trẻ" khiến Dung thực sự tò mò. Dung dành cả 2 tiếng
để nghiền ngẫm bài viết đó. Đọc xong, Dung cảm tưởng như đây chính là cái mình
đang tìm, Dung tiếp tục ra Google và tìm thêm thông tin về nó, "Effortless English" – cái tên dài và khó nhớ….xem rất nhiều trang web,
nhưng đa phần là bán đĩa chứ không đề cập nhiều về thông tin hướng dẫn phương
pháp này. Dung tiếp tục gỏ thử "CỘNG
ĐỒNG EFFORTLESS ENGLISH”, trang đầu tiên dẫn đến có tên miền khá dài:
effortlessenglishhcm.blogspot.com,…Dung quyết định chọn mua bộ phương pháp ở
trang web này.
Những ngày đầu
mò mẩm với các bài học đầu tiên thật sự khiến tôi CHOÁNG! Ngoài hướng dẫn tiếng
Việt thì hầu hết nội dung bài học là tiếng Anh – Ngộp thật ấy!!!
Mặc dù vậy,
đã tới đây rồi nên Dung quyết tâm học thử bài đầu tiên coi như thế nào, theo hướng
dẫn trong đó Dung sẽ Đọc hiểu, Nghe, Nói theo thầy (Mr AJ Hoge, thật sự sau này
học được 2 tuần mình mới nghe được tên thầy). Thời gian trong đó nói là 1 tuần,
nhưng rồi tới hơn 2 tuần mà Dung vẫn chưa thể hoàn thành bài học đầu tiên “Day
of the dead”. 2 tuần đó Dung Nghe, Nghe và Nghe…Thậm chí Nghe mà chẳng hiểu cái
gì luôn. Cứ 9h tối sau khi học trên lớp về là Dung lại mở nó, Nghe, Nghe rồi ngủ
khi nào cũng không hay. Thậm chí, khi ngủ cũng có tiếng ai văng vẳng bên tai, tỉnh
dậy mới biết mình chưa tắt, giọng thầy AJ thì cứ săng sẳng…Phù phù…(cảm giác thật
đáng sợ).
Dung mới tự hỏi “Mình
học như thế này thì được cái gì? Nghe hoài có tốt hay không?...”, Dung
quyết định điện cho số điện thoại hỗ trợ 0906xxxxxx, đầu dây là 1 người con
trai (tôi gọi là anh),…bla bla bla một hồi về phàn nàn của Dung. (phải nói là
anh ấy có khả năng lắng nghe rất tốt, cả 3 phút cầm máy mà trong điện thoại
toàn tiếng của mình, lúc đó vì cứ nghĩ mình bị “lừa” nên cũng to tiếng với người
đó ^^),…Nghe xong anh hỏi lại: bạn đã học như thế nào? Thời gian mỗi ngày
ra sao?... Sau một hồi được anh tư vấn thì Dung mới nhận ra cả 2 tuần nay mình HỌC SAI PHƯƠNG PHÁP.
Theo lời anh
Dung bắt đầu lại từ đầu với bài Day of the dead, lần này để tránh nghe không hiểu,
Dung in luôn nội dung câu chuyện ra, gạch chân tất tần tật các từ mà Dung không
biết, dành cả ngày để hiểu về nội dung câu chuyện nó. Rồi thì có cả nguyên quyển
vở ghi chép lại. (Vì mới bắt đầu nên khả năng đọc hiểu của Dung còn rất kém, vì
vậy phải nhờ vả tới cái chức năng Google translate). Các ngày sau, mỗi ngày
Dung dành riêng 60 phút mỗi sáng để Nghe và “Phản xạ” lại với thầy AJ Hoge. Thật
sự là, cả 3 ngày liên tục Dung vừa nghe vừa bấm nút PAUSE để kịp trả lời các
câu của hỏi của thầy (mình có thể nghe hiểu thầy hỏi gì, biết đáp án nhưng cái
miệng nói ra không kịp ).
Mọi thứ cứ tưởng chừng như ép buộc thì
đã trở thành 1 thói quen. Từ
một thói quen, nó lại trở thành một sở thích lúc nào mà Dung không hay. Sau 7
ngày, Dung đã có thể nghe và trả lời ngay mà không cần nhấn nút PAUSE nữa. Nghe
lời người anh hướng dẫn, Dung không vội vả để qua bài tiếp theo ngay. Thay vào
đó, mình đặt mục tiêu sẽ kể lại y chang câu chuyện của thầy AJ Hoge trong vòng
1 tuần tiếp theo. Mỗi ngày Dung bật file Audio của thầy lên, Nghe và nhái lại...Thành
quả là chỉ sau 5 ngày Dung đã có thể kể lưu loát câu chuyện của thầy mà không cần
nhìn hay nghe lại. Cái miệng của Dung tự tin hơn rất nhiều, Dung cứ cảm nhận
như mình đã nói được tiếng Anh vậy, nghe rất tuyệt! Dung tiếp tục
với các bài sau theo trình tự như vậy.
Càng ngày
Dung cảm thấy càng tự tin hơn về khả năng Nghe của mình. Trên lớp học, từ chỗ
ngồi ở bàn cuối, mình chủ động ngồi dãy bàn đầu để có thể trao đổi với thầy nhiều
hơn. Mình cảm thấy phấn khích vì hiểu được những gì thầy nói dù không rõ ràng lắm.
Những lúc như vậy Dung thường hỏi thầy ngay sau đó. Cũng nhờ vậy mà vốn ngữ
pháp của Dung tốt hơn rất nhiều.
Sau 2 tháng…
Mọi chuyện sẽ
không quá đặc biệt nếu không phải ngày Thứ 3, sau khi kết thúc khóa học TOEIC
sau 12 tuần đó, Dung là người có điểm
thi cao nhất của cả lớp gồm 45 học viên với số điểm Toeic 480. Ngày
Dung cầm phần thưởng của thầy với vị trí đứng đầu, Dung đã muốn khóc vì những
điều Dung làm được. Theo bảng quy chiếu điểm giữa các văn bằng, Dung được
biết Toeic 480 có ngang giá trị với chứng chỉ B. Dung muốn kiểm chứng lại một lần
nữa khả năng của mình.
Thế là một tuần
ngay sau đó, Dung bước vào phòng thi chứng chỉ B do ĐH Khoa học xã hội và Nhân
văn tổ chức. 2 tuần chờ đợi kết quả là những ngày thấp thỏm không yên của mình.
Cuối cùng kết quả cũng đã có, Dung tìm tên của mình trong danh sách dài vài
trăm thí sinh, và Dung dừng lại ở tên PHẠM NGUYỄN HẠNH DUNG. Dung đã đậu chứng
chỉ B, Dung nhảy cẫng lên và tươi cười suốt đoạn đường về.
Dung sung sướng và 2 mắt như muốn khóc
lên vậy. Mình đã lao động thật sự, và cái Dung cầm trên tay là thành quả của cả
1 quá trình cố gắng không ngừng.
Từ ngày có được
bằng B, tiếng Anh không còn là nỗi sợ nữa. Dung bắt đầu coi nó như người bạn,
Dung thích học tiếng anh mọi lúc mọi nơi, từ việc tự học ở nhà với phương pháp
Effortless English của thầy AJ Hoge, Dung tham gia nhiều hơn vào các clb tiếng
Anh của trường và bên ngoài để thực hành những kỹ năng Dung đã học được.
Sau đó, Dung
muốn thử thách mình một lần nữa. Sau 3 tháng tiếp theo, Dung đăng ký thi lấy chứng
chỉ C của đại học Sư Phạm. Chuyện đi thi lần này, Dung giấu tất cả mọi người,
vì chắc chắn sẽ bị ngăn cản do chưa đủ sức trong thời gian đó. Nhưng Dung đã đậu,
và Dung lấy được bằng C trong 3 tháng sau khi vừa lấy được chứng chỉ B. Đó thật
sự là điều kỳ diệu của riêng mình ^^.
Không lâu sau
đó, mình lại lấy được Toeic 625 điểm. Càng lúc khả năng tiếng Anh của mình càng
tốt. Sau khi tốt nghiệp, Dung lại tiếp tục học văn bằng 2 ngành Sư phạm tiếng
Anh vì niềm yêu thích. Hiện nay, Dung luôn đứng trong top những người giỏi nhất
khoa. Mục tiêu của Dung là hơn một năm nữa, Dung sẽ có thêm một nghề tay trái,
đó là nghề giáo viên dạy tiếng Anh.
Từ một người sợ và ghét tiếng Anh, mất
căn bản suốt 10 năm, thay vì từ bỏ nó và tuyên bố với thế giới rằng "Tôi
không học được tiếng Anh", Dung đã đối mặt với nó một cách dũng cảm
nhất nhưng cũng đơn giản nhất, đó là không từ bỏ mục tiêu của mình. Dung tin
các bạn cũng sẽ làm được như Dung đã làm.
Tới đây Dung
xin phép được dừng lại dòng chia sẻ, vì kể nữa sẽ lan man mất. ^^, Dung gởi lời
chúc tới tất cả các anh chị trong cộng đồng Effortless English, chúc anh chị
luôn mạnh khỏe để có thể hỗ trợ nhiều hơn những bạn như đang gặp tình cảnh như
Dung trước đó.
Thân ái!
>>> Tại sao bạn chưa giỏi tiếng Anh?
>>> Bạn muốn thay đổi cách học?
>>> 7 nguyên tắc Effortless English
>>> Tại sao bạn chưa giỏi tiếng Anh?
>>> Bạn muốn thay đổi cách học?
>>> 7 nguyên tắc Effortless English
No comments:
Post a Comment