21 tuổi nhưng tôi không thể nói tiếng Anh, tôi đã vượt qua bằng cách nào?

Tôi đã học tiếng Anh 3 năm trong môi trường đại học năng động của Tp. Hồ Chí Minh  mà không thể rặn ra được 1 câu tiếng Anh! Tôi đã vượt qua như thế nào?

Tâm sự của một bạn thành viên, theo yêu cầu của bạn, Effortless English HCM xin phép không đăng thông tin cá nhân của bạn lên đây.
Tôi từng nghĩ "Tại sao tiếng Anh lại là ngôn ngữ chung của thế giới?" Tôi ghét điều đó
Thân gửi Admin và đông đảo cộng đồng tiếng Anh Effortless English!

Đối với tiếng Anh, bản thân tôi đến tận năm 21 tuổi không thể rặn ra được 1 câu tiếng Anh cho ra hồn.

Thậm chí đã có lúc nản thật sự vì nghĩ rằng có lẽ suốt đời mình chả bao giờ học ngoại ngữ được cả. Ra đường thấy Tây là tui sợ! Sợ vì không biết nói gì, Tây hỏi đường hay hỏi giờ là tui muốn đội quần lên đầu vì quá nhục nhã do không nói được câu nào.
Học tiếng Anh chả ai nói là dễ, hầu hết học xong đều trả lại cho thầy, cho cô. Hoặc rất vất vả để có được một số vốn từ đủ dùng, hoặc tốn khá nhiều tiền để theo học các trung tâm ngoại ngữ có tiếng tăm mà lắm khi kết quả không tương ứng với số tiền bỏ ra.
Đa số sẽ chán nản vì thấy mọi cố gắng đều xuống sông xuống biển, hoặc thấy rằng mình chưa hoàn hảo vì chỉ viết có thể tốt, còn nghe và nói thì chả ra gì, thậm chí một số còn cảm thấy ngoại ngữ là cái gì đó thật kinh khủng và là một sự ám ảnh của bản thân.
Nhìn mấy bạn làm công ty nước ngoài nói tiếng Anh rôm rốp như bẻ củi mà phát ham và ngưỡng mộ vô bờ bến. Nhiều lần cũng cố học nhưng rồi đâu cũng vào đấy, trình độ ngoại ngữ vẫn chả khá hơn lớp 1 trường làng là bao.

Rồi cái ngày định mệnh nó đến, tôi gặp 1 người bạn tại ĐH Quốc gia TP.HCM. Anh này người Mã Lai, cái may mắn là anh này biết nói tiếng Việt (may cho tôi).
Tôi than thở sự tình như kiểu người nghèo gặp ông Bụt vậy. Anh bạn ấy đã chỉ cho tôi cách học ngoại ngữ đơn giản, hiệu quả và rất ít tốn tiền (tôi thì thích điều này).
Anh ấy là người Mã Lai, không phải là quốc gia nói tiếng Anh. Anh ấy bảo rằng cách mà tôi sắp chỉ bạn cũng chính là cách anh bạn này học tiếng Anh mà thôi. Đó chính là Effortless English. Phương pháp này học theo lối tự nhiên nên không cần quá nỗ lực hay cố gắng. Chỉ cần bạn siêng năng luyện tập.
Nhờ anh bạn ngoại quốc đó mà tôi tò mò về phương pháp Effortless English. Tôi tìm kiếm thông tin trên mạng thì tìm thấy thông tin Cộng đồng Learning Effortless English, tính tới giờ tôi đã học phương pháp này gần 5 tháng rồi đó. 
Tôi sẽ không kể quá trình học tại đây, bởi vì có quá nhiều cái để tôi kể và tôi sẽ chia sẻ trong một bài viết khác. Dành cho các bạn đang là thành viên khác.

Tôi đã nói được tiếng Anh.


Để tôi kể một khoảnh khắc tôi nhớ mãi. Lần tôi ra Ha Nội công tác, trên đường từ sân bay Nội Bài về trung tâm vô tình tôi ngồi kế bên 1 bạn người nước ngoài. Có lẽ là văn hóa của họ, bạn ấy quay sang bắt chuyện với tôi.

Lúc bạn ấy quay sang nhìn tôi là tôi bắt đầu căng thẳng, vì từ lúc học theo phương pháp effortless english thì đó là lần đầu tiên tôi đụng chuyện với người nước ngoài.
Bạn ấy cất tiếng hỏi mấy câu đơn giản như là "Hello, what your name?" Blah blah blah. Tôi đều trả lời được, và sau mỗi câu trả lời tôi như mở cờ trong bụng, thích thú vì chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ đối đáp ro ro như vậy.

Rồi anh ta hỏi tiếp, đại loại là "How many times have you come to Hanoi? Tôi chưa đến Hà Nội bao giờ nên không biết nó thế nào, tôi trước giờ chỉ biết trong Sai Gon thôi".
Ah, thế là tôi bê nguyên xi cái bài văn tả cảnh ở bên Anh mà tui học trong các bài học, thay toàn bộ nơi chốn, thời gian, nhiệt độ, khí hậu thành ra bài văn tả Hà Nội và nói ào ào cho anh bạn người nước ngoài nghe.

Tối hôm đó xém xíu mất ngủ vì quá sung sướng. Sau bao nhiêu năm miệt mài trong vô vọng, cuối cùng tôi đã tạm thành công với cái tiếng Anh của mình. Tôi không phải là một người có trí nhớ tốt, cũng chẳng phải xuất chúng giỏi giang gì cả. Nhưng cỡ một thằng bình thường như tôi mà học được tiếng Anh thì chắc chắn các bạn đều làm được cả, chẳng qua vì chưa học theo đúng cách mà thôi.



No comments:

Post a Comment